Mưa về lại gọi giấc cô miên
Giá buốt vào trong những nỗi niềm
Nghiêng mắt ngó đời bao trắc trở
Oằn mình đau cõi lắm oan khiên
Từng mùa lá rụng vây quanh lối
Một giọt sương buồn đọng trước hiên
Tình dẫu phôi phai sầu chẳng nhạt
Để hoài mơ tới chốn bình yên
- 264