Phải gắng leo cho hết dốc đời
Mặc dù năm tháng đã mòn hơi
Cuộc tình thuở ấy xa vời vợi
Duyên phận giờ đây cũng rã rời
Một kẻ đang chông chênh cố với
Tay người lại bỏ ngỏ buông lơi
Thôi đành im lặng chờ ngày tới
Ru giấc miên trường để nghỉ ngơi .
- 268