Rồi bóng ai đi mặc gió chiều
Đôi tà áo vạt bỗng liêu xiêu
Cho cơn mộng mị đâu ùa đến
Làm nỗi hoang vu lại rụng nhiều
Khụy ngã ở bờ sông hạnh phúc
khát mờ bên mạch suối thương yêu
Nghe tình ngào nghẹn câu trăn trối
Chết lặng thêm đời cõi tịch liêu .. !
- 031