Mây về cuối núi thật xanh xao
Chút nắng còn vương lại dưới rào
Chiếc lá giao mùa vừa khẽ rụng
Con diều giữa gió cũng nghiêng chao
Vần thơ suy nghĩ đầu thêm bạc
lời hát từ tâm giọng ngọt ngào
Có lẽ xuân dần đang lịm chết
Cho đời cứ phải mãi hư hao .!
- 017