Trĩu mảnh trăng hờn dạ tái tê
Hằng đêm khắc khoải vẫn không nề
Tình đan mến ngọt tràn muôn bể
Ái dệt thương nồng trải ngõ quê
Dõi buổi thu vàng trên bến đợi
Chờ hôm hạ tím nẻo câu thề
Người đâu cảnh đó hồn như lạc
Ở cõi bồng lai má tựa kề
(NĐT)