Nhiều đêm thức trắng để râu phờ
Ấy vậy nhưng đầu vẫn khát thơ
Trải tứ nào e thân mệt mỏi
Tìm hoa chẳng ngại mắt đau mờ
Êm ru phím giữ tay còn lướt
Nhẫn nại trang vào bút chửa ngơ
Ứng biến tùy cơ không phút nản
Yêu cây cỏ mãi đến vô bờ.
Họa thơ Phương Nguyên