Trông người tủi phận mắt nhòa châu
Gác nhỏ mình ta trĩu lệ sầu
Vắng vẻ phòng đơn hờn mãi nặng
Âm thầm gối lẻ giận càng sâu
Lòng đau lá rụng thu vàng nẫu
Cỏ rũ chiều rơi hạ trắng nhầu
Dõi sắc đông tàn không trở lại
Chân trời góc bể muội tìm đâu.
(NĐT)