Với được thì gom hổng lẽ chừa
Nom đào vội hốt thấy hồng ưa
Trong tay mớ lắm còn chưa đủ
Cạnh gối bầy to cũng chả thừa
Một nắm dành chờ khi tối rạng
Vài tuồng để đợi lúc chiều trưa
Nhân sinh vốn dĩ là tham vọng
Chỉ lấy nhiều hơn chứ khó vừa
bài họa