Tiếc nuối tim dần cũng héo khô
Gian trần như đá chẳng còn thơ
Phố xưa trở lại mang hình mới
Thành cổ trông ra chỉ bụi mờ
Những lớp phế hưng nay rệu rã
Chất chồng thời cuộc phá hoang sơ
Phù vân tột đỉnh bao người cố
Một cõi đâu rồi chỗ để mơ.
- 014