Ta đã đi hơn nửa kiếp người
Quay nhìn tóc ngả giọt buồn rơi
Loay hoay áo gạo nơi trần thế
Phủ lấp hồn thơ một góc đời
Vẫn vướng niềm đau miền tục lụy
Thêm sầu hoang dại nỗi đầy vơi
Chờ về cát bụi cùng mưa nắng
Gởi lại từ đây tiếng khóc cười.
1006