Giấc ngủ nằm nghe ngọn gió luồn
Sao rồi cứ để nỗi lòng tuôn
Thênh thang cuốn vọng lời mưa núi
Chất ngất tràn đưa giọng thác nguồn
Ngõ vắng chênh vênh chân gót nhỏ
Đàn trầm rượi rã ngón tay thuôn
Từ lâu ấm lạnh trong đơn chiếc
Giữ mãi còn riêng một góc buồn.
995