Bóng cũ bây giờ tựa khói mây
Thu sang lại nặng nỗi vơi đầy
Bởi mê vướng nghiệp thơ bao kiếp
Bỏ mặc làm thân nợ tháng ngày
Lá đổ bên trời trông nghiệt ngã
Mưa về cạnh lối ngỡ trùng vây
Thôi thì cũng kệ riêng đời ấy
Chén rượu đong tràn cứ mãi say
1005