Sương phủ đêm trời nhạt ánh sao
Nằm nghe sóng vỗ khẽ thì thào
Con trăng chiếu rọi ngoài sông lớn
Cánh vạc tìm về phía núi cao
Mộng đã bay rồi ngay dạo ấy
Hồn theo lịm chết tự khi nào
Niềm riêng vẫn giữ cho ngày tháng
Một vết thương đau mãi ngọt ngào.
948