Âm thầm ngọn gió tự ngàn khơi
Có nỗi sầu riêng rụng xuống đời
Sau cuộc tình tan là cõi chết
Dưới màn đêm vắng tiếng lòng rơi
Nằm nghe nắng nhạt ươm đầy ngõ
Chợt thấy hoa phai phủ ngập trời
Dấu ái từ nay thời đã cạn
Thôi đừng vỗ nữa mộng vàng ơi !
937