Lạnh lẽo cùng đêm chỉ bóng hình
Nghe đời bạc bẽo muốn làm thinh
Tình yêu đã rách thành hai mảnh
Thể xác còn nguyên vẫn một mình
Cũng kệ bên trời đang hửng nắng
Hay là cõi thế rạng bình minh
Nhìn trong nỗi nghẹn đau ngày tháng
Bởi cuối đường kia mãi gập ghình.
842