Thôi đừng rụng nữa lá vàng ơi
cũng bởi mùa Thu đã chết rồi
Buổi sáng sương về thêm lạnh lẽo
Ban chiều nắng nhạt mãi đầy vơi
Đông sang cội cũ nằm trơ gốc
Sầu đến mây xưa lại rợp trời.
Có lẽ duyên tình nay để cạn
cho lòng đẫm lệ vẫn còn rơi
739