Thưa rồi nắng ấm đã qua mau
Đông tới đem mây xám nhạt màu
Gió nhẹ dưng không sao lạnh quá
Lòng buồn chẳng biết tại do đâu
Vì cây trơ trụi mà hiu hắt
Để lá bâng khuâng phải úa nhàu
Bởi có một thời yêu đến vậy
Bây giờ giữ lại dấu thương đau
720