Như giọt sương đêm đọng dưới cành
Chan hòa nắng sớm tỏa long lanh
Sầu đau nặng trĩu chẳng rơi rụng
Hạnh phúc tràn đầy thật mỏng manh
Cái kiếp phù sinh thì quá nhỏ
Mà đời phiêu lãng vội qua nhanh
Thời gian trôi mãi cho tàn tạ
Rồi biết ra sao vậy cũng đành…!?
- 112