Và rồi giông bão cũng đi xa
ở lại bờ mi lệ nhạt nhòa
Ái cũ ân xưa còn gối chiếc
Bình này rượu cạn chỉ thân ta
Hạ quên để Cúc vàng bên dậu
Thu chớm mà sương trắng ngõ nhà
Một buổi bóng người ngang dưới phố
Cho tim chợt thức nỗi đau òa !
- 103