Dáng nhỏ giờ xa một quãng trời
Trên đường quạnh vắng mỗi mình tôi
Người qua bỏ lại hồ trong vắt
Kẻ lỡ còn đây dạ rối bời
Lửa đượm chưa gì sao đã tắt
Hương nồng mới kịp tỏa mà thôi
Đồi cao gió lộng nghe buồn rũ
Chợt muốn thành mây trả cõi đời .
887