Thu về lá rụng nỗi sầu thêm
Nắng đã dần lơi bỏ bậc thềm
Quạnh quẻ nơi nhà lo mỗi sớm
Lơ là xứ sở ngại từng đêm
Trời buông ánh bạc làn mây óng
Biển đẫm màu xanh giọt nước mềm
Mỗi bận sen tàn gieo cảnh nhớ
Tim này vỡ mộng chẳng còn êm
(Ngũ độ thanh)