Đêm tàn tháng tận ánh vàng rơi
Ở đó lòng ta lại rối bời
Mây xám giăng ngang tìm bóng nguyệt
Sương thưa tỏa dọc phủ chân đồi
Lạ thay chiếc lá đong đưa mãi
Do bởi mùa xuân hấp hối rồi
Lạnh lẽo còn nằm trong tiếng thở
Cho thèm nắng ấm một bờ môi.
Đêm sang hiu hắt lá vàng rơi
để nổi cô đơn kẻ dạ bời
Đất bắc pha sương đường lữ khách
Trời nam gió cuộn lối hoang đồi
lòng mong tri kỉ...đà xa lắm...
niềm nhớ cố nhân...đã vắng rồi...
ấp ủ bóng hình ngày tuyết lạnh
khi nào gặp lại... ấm làn môi...
duongfieu
19:13 - 06/04/2015
BÌNH LUẬN CỦA THÀNH VIÊN
Chưa có bình luận
Tham gia họa
Bạn cần đăng nhập tài khoản để tham gia họa thơ!
Tin ngắn: Vui lòng xem quảng cáo và theo dõi (subscribe) để ủng hộ trang.
Xin bạn vui lòng đánh giá bài thơ sau để cổ vũ tinh thần bạn thơ