Lấp lánh sông xa ngập nắng vàng
Buổi chiều nhè nhẹ bỗng mênh mang
Vặn mình sỏi đá nghe trăn trở
Đoạn dạ tâm hồn để ngổn ngang
Tình lỡ u sầu lên mấy kiếp
Nỗi đau chất ngất xếp thành hàng
Niềm riêng chẳng nói sao cho cạn
Bởi mối lương duyên quá muộn màng
- 448