Ta đem góp nhặt những hương sầu
nào biết em giờ tận ở đâu
vạn lý quê nhà sao cách biệt
Muôn trùng cố quận mãi thêm sâu
Mộng rồi chẳng để cho phai sắc
Tình dẫu tuy xa vẫn đượm màu
Còn nhớ về nhau luôn khắc khoải
Bên lòng chất chứa nỗi thương đau.
- 444