Ta đã làm rơi mất nụ cười
Kể từ dạo nắng ấy pha phôi
Bỗng chiều nghe xót rưng rưng lệ
Chợt sáng lên buồn đắng đắng môi
Sương vẫn mờ giăng đâu cuối lối
Tình còn phủ lấp ở xa xôi
Nhạt nhoà hương cũ phai trên áo
Cũng đủ chênh chao ngọn sóng đời.
-399