Người bỏ nơi đây nỗi lặng hoài
Vết hằn chẳng biết bao giờ phai
Thu nào đẫm nắng trên tay ngọc
Đông đã tàn hoa dưới gót hài
Tình vẫn trinh nguyên hôm sáng dậy
Hương còn thơm ngát buổi chiều mai
Vậy sao để lãng quên xưa ấy
Cho mãi niềm đau cứ trượt dài .
- 389