Nhìn anh Ngọc Tĩnh thả quân cờ
Chị đã say lòng thỏa giấc mơ
Tại ước bao ngày nên chẳng đỡ
Vì yêu một thuở mới luôn chờ
Nòng vươn mãnh liệt đâu dè dở
Bệ tấn oai hùng ngỡ tưởng đơ
Giữa cuộc xin dừng cho xuống thở
Đành thôi vỡ trận suốt canh giờ.
(nđt, nv)