Ngẫm tủi thân mình phận gái chơi
Giờ lây bệnh ết* cũng xong đời
Đau đầu lắm bữa không người gọi
Nẫu ruột nhiều hôm vắng kẻ mời
Mộng vỡ môi nhoè son chẳng thấm
Duyên tàn mắt đẫm lệ hoài rơi
Còn mang tiếng đĩ nghe mà nhục
Trọn kiếp đành cam mãi hả trời?
(thơ hoạ)
(ghi chú: bệnh ết* có nghĩ là AIDS)