Khi mình chạm tuổi nhớ rồi quên
Đã tủi còn lo vợ bắt đền
Trước để xơi dần sau bỗng sợ
Trên thì bảo được dưới nào lên
Da mồi tóc bạc lưng đà mỏi
Mặt nhũn người khô sức chẳng bền
Ngẫm phận ông già ai hiểu chứ
Cây đèn ngọn gió vẫn kề bên
Đã tủi còn lo vợ bắt đền
Trước để xơi dần sau bỗng sợ
Trên thì bảo được dưới nào lên
Da mồi tóc bạc lưng đà mỏi
Mặt nhũn người khô sức chẳng bền
Ngẫm phận ông già ai hiểu chứ
Cây đèn ngọn gió vẫn kề bên
Họa vui