Nhìn xuân vội vã nhếch môi cười
Chẳng tính hôm rày đã mấy mươi
Pháo cấm ông buồn thơ đủ chục
Tình không lão chán rượu hơn mười
Ngôn say thả thính hương nào đượm
Thịt ế dằn lòng miệng hết tươi
Đạp gót thời gian như chó chạy
Đầu ba thứ tóc biết chăng người
Thơ hoạ