Hoang tàn khúc vọng duỗi hàng hiên
Phả gió tầm khơi lạc lõng huyền
Đã hết êm đềm trong lịm thở
Đâu còn khấp khởi giữa nồng miên
Trầm ngâm nốt lặng thờ ơ tuổi
Dã dượi hồn mê ngớ ngẩn thuyền
Dẫu hận hoan đời luôn khúc khuỷu
Sao lòng mải miết gọi thầm quyên
Phả gió tầm khơi lạc lõng huyền
Đã hết êm đềm trong lịm thở
Đâu còn khấp khởi giữa nồng miên
Trầm ngâm nốt lặng thờ ơ tuổi
Dã dượi hồn mê ngớ ngẩn thuyền
Dẫu hận hoan đời luôn khúc khuỷu
Sao lòng mải miết gọi thầm quyên