Chồng kêu: ngó xuống bớ ông Trời!
Vợ giữ lơ là để bé rơi
Bổ ngửa đòi ăn… con đói khóc
Say sưa nối mạng… mẹ lo cười
Lang quân trách giận sầu tê tái
Nội tướng phiền than ngán rụng rời
Mới nghỉ ngơi tay cho bớt “trét”
Cằn nhằn mãi thế… thiệt dư hơi!
THƠ VUI