Hết tỏ vầng Trăng lại héo gầy
Nên đời nhung nhớ mãi trùng vây
Ước mơ gần gũi từng giây phút
Buồn bã xa xăm những tháng ngày
Biết lỡ yêu còn nhiều đắm đuối
Và rồi thương để lắm chua cay
Môi hôn trót nhận niềm ngây ngất
Gởi trái tim thêm nỗi đọa đày.
1106