Xóm vắng trăng thề rọi lửng lơ
Đàn khuya vọng tiếng khẽ ru hờ
Lòng như trĩu nặng thêm niềm nhớ
Mộng cũng dâng trào cả ý thơ
Một dạo ưu phiền tim rạn vỡ
Bao nhiêu nuối tiếc bóng xa mờ
Hương xưa đã hết còn trăn trở
Lá rụng cho hồn lại vẩn vơ.
1101