Mộng cũ hôm nao chợt nảy chồi
Đưa về nỗi nhớ lại đầy vơi
Nghe cơn bão nổi như triều sóng
Thấy trận mưa giăng bỗng ngập đời
Dạ mãi bâng khuâng sao chẳng ngớt
Tim còn bối rối thể nào ngơi
Lòng trăng mòn mỏi càng thêm khuyết
Bởi dáng ai xưa vẫn một trời.