Có buổi chiều thu nắng rợp trời
Trên đường những chiếc lá vàng phơi
Nhìn qua phố nhỏ người thưa thớt
Ngó lại vườn hoang dạ rối bời
Cánh nhạn từ phương xa chẳng tới
Con diều tận cuối bãi vừa rơi
Ai quay gót bước mà sao vội
Cứ để tâm tư phải nghẹn lời.
1044