Quán nhỏ chiều say lặng lẽ buồn
Ngoài trời trĩu hạt để sầu tuôn
Bàn tay đỡ vội cơn mưa hắt
Mái tóc bay nghiêng ngọn gió luồn
Đời lại quanh co đầy những dốc
Tình hoài trắc trở chẳng gì suôn
Lời yêu bỗng chợt nghe tan vỡ
Vọng nỗi thương đau tận thác nguồn.
890