Quạnh quẽ vầng trăng tỏa ánh ngà
Sương mờ dãy phố chẳng người qua
Mây chìm lặng lẽ trên đầu núi
Võng cột đòng đưa ở góc nhà
Buổi tối mà trông lòng bỗng chạnh
Canh dài chợt thấy nỗi buồn pha
Nằm nghe lá rụng mơ màng tưởng
Gió phủ ngoài song lại ngỡ là.. !
859