Có chút bâng khuâng lẫn nắng vàng
Nghe buồn cánh gió lập Đông sang
Ngẩn ngơ chiếc lá sau cùng rụng
Tiêng tiếc cành hoa chớm vội tàn
Tâm sự chẳng tròn nên mộng ước
Nỗi niềm lại vẫn để riêng mang
Giọng ca thờ thẫn nơi chiều vắng
Lưu luyến còn đâu một tiếng đàn .
679