Sương chiều nhàn nhạt phủ hàng cây
Cứ mãi vời trông dáng vạc gầy
Một thuở người đi không trở lại
Bao mùa kẻ ngóng hẵn còn đây
Hương tình đã chết theo mưa hạ
Môi má đang nồng ở nắng say
Tưởng ngỡ chia xa là cạn hết
Mà sao thương nhớ vẫn dâng đầy .
664