Nghe hồn tĩnh lặng đã từ lâu
Lại bỗng dưng vương vấn nỗi sầu
Một dạo mong chờ không thấy nữa
Bao ngày ngóng đợi chẳng còn đâu
Chiều thu lá mộng rồi phai sắc
Nắng hạ tình xanh để nhạt màu
Cố giữ thêm gì năm tháng ấy
Nhưng từng kỷ niệm mãi chìm sâu.
672