Bóng chiều chênh chếch bến sông rơi
Mà bỗng nghe thân xác rã rời
Tháng chín sao lòng thêm quạnh quẽ
Hạt mưa để mắt thoáng xa vời
Ngại ngùng chim trở về trên phố
Bỡ ngỡ mây bay đến cuối đồi
Nắng gió ngàn xưa thì vẫn vậy
Cho buồn cứ thế chẳng ngừng vơi .
636