Tưởng rằng có lẽ tim rồi khô
Dấu ái vùi chôn tận nấm mồ
Chợt thấy hôm nào thêm mộng mị
Hay là buổi mới hóa ngây ngô
Tình thì nhẹ tựa mây lưng núi
Dạ chẳng yên như nước mặt hồ
Cho dẫu niềm đau thành vết sẹo
Bóng người đâu thể biến hư vô.
623