U buồn lạc lõng chốn màn sương
Khập khểnh mình ta suốt khoảng đường
Lúc dạ mơ màng tâm vẫn tưởng
Khi đời ảo não bóng còn vương
Men tình chén rượu rồi em hưởng
Vị nghĩa trầu cau chẳng mắt tường
Tủi phận thêm sầu cho lưỡng hướng
U buồn lạc lõng chốn màn sương.
Thủ vĩ ngâm - độc vân - ngủ độ thanh