Thu vàng bỗng dệt một trời thơ
Đã khiến lòng đâu thể hững hờ
Lá rụng xôn xao bay khắp ngõ
Mây thưa lãng đãng tỏa trên hồ
Bồng bềnh tóc xõa hương dìu dịu
Bối rối chân cuồng dạ ngẩn ngơ
Chiều nắng bâng khuâng theo gió nhẹ
Cho hồn vướng mộng để rồi mơ .
629