Đường chiều bảng lảng áng mây qua
Rọi xế tà dương nắng nhạt nhòa
Thăm thẳm nghe chùn chân lữ khách
Bâng khuâng lại nhớ bóng quê nhà
Chim bay thảng thốt vào vô định
Hồn bỗng mơ màng đến cõi xa
Ngã lạc hồng trần sao vội quá
Nhìn đời chỉ thoáng đã phôi pha .
483