Đông còn rét ngọt đến lê thê
Lũ én thiên di muộn kéo về
Đăm đắm cho lòng buồn rũ rượi
Ngậm ngùi bởi dạ lậm si mê
Chờ người viễn phố đi qua ngõ
Ngóng kẻ xa nhà trở lại quê
Hạnh phúc không mong dù rất khẽ
Hồn sao ấp ủ mãi câu thề.
1111