Những buổi chiều vàng chợt quá nhanh
Sương đem lớp bụi phủ trên cành
Không gian ủ rũ loang màu tím
Bên lối mơ màng đượm sắc xanh
Nghe bỗng tim ai vừa khép cửa
Để cho dạ ấy phải buông mành
Nhớ thương tìm đến bâng khuâng lạ
Làm nỗi u hoài mãi quẩn quanh .
- 325