Đông tàn cây vắng lá buồn trơ
Nhìn cảnh hoang vu dạ thẫn thờ
Ươm nụ mà sao còn đợi đấy
Tỏa hương để mãi tới bao giờ
Cứ mong người ấy rồi thơ thẩn
Lại trách ai kia khéo hững hờ
Nước chảy vô tình hoa rụng xuống
Ngàn ngày hẹn ước một lần mơ .
- 140