Cõi đời tình đổ những oan khiên
Để phải cưu mang một nỗi niềm
Mái tóc xanh xưa nhiều khắc khoải
Bờ vai bạc mệnh quá ưu phiền
Dương tà chếch bóng soi tâm khảm
Trăng khuyết trầm mình giấc thụy miên
Sỏi đá nằm trơ hiu hắt phận
Thân là bể khổ chẳng bình yên .!
-134